Thỏ Con Và Sói
Phan_5
... Trong lúc đó ở nhà :
" Thỏ đi đâu vậy nhỉ ? Hay anh bị bắt cóc ? Chả để cái gì ở nhà hết ! Hay anh bỏ mình ! KHÔNG ! đồ đạc vẫn còn. Hay anh đi chợ ? Đi thì đã dặn mình ! Lo quá đi." Một người ngồi trong biển lửa đi đi lại lại đợi một "con thỏ" về. Đã lâu rồi nó không bị cái cảm giác bất an này từ khi bố mẹ nó li hôn. Nó quyết không đợi nữa, mặc chiếc quần jean xanh, khoác cái áo khoác da màu đen, đi đôi giầy lười và nó đi tìm Minh- con thỏ của nó. Nó chạy thục mạng rồi nhảy lên cái xe mới mua chuyên dùng để đón Thỏ của nó. Đã 10h, trời mùa hè nóng bức, từng đợt không khí nóng, ánh nắng mặt trời táp vào mặt nó. Nó mặc kệ, nó cần phải tìm bằng được người nó yêu, yêu hơn cả chính bản thân. Nhưng nó nào có biết rằng nó quên mất không vào bếp đọc tờ giấy mà người yêu nó để lại. Nó đi khắp nẻo đường, một vòng thành phố mà không thấy người nó cần tìm ở đâu. Nó lại nghĩ " Lẽ nào...Thỏ cũng giống họ bỏ mình tìm cuộc sống mới ? Lẽ nào chỉ là mình yêu đơn phương Thỏ ? Lẽ nào... Thỏ đang chạy trốn mình?..." Hàng trăm từ "lẽ nào" luẩn quẩn tròn đầu nó. Nó sợ nó sẽ mất một người nó không thể không có. Nó phóng như điên dại trên đường, đến khi nó dùng lại ở giữa một cây cầu. Nhìn xuống dòng sông bên dưới, nó sợ nó sẽ mất Thỏ như cái ảo ảnh dưới mặt nước. Có phải ông trời muốn lấy đi tất cả những gì đơn xơ nhất của nó, ông trời lấy đi gia đình, tuổi thơ và giờ là tình yêu, hơi ấm của người thân. Nó muốn hét tên Thỏ đủ to để Thỏ về bên nó, nó muốn chạy đủ xa để tìm được dấu chân thỏ...Và rồi mắt nó cay ! Nó nghĩ về cuộc đời nó từ khi có Thỏ, nó nghĩ về gia đình sớm mục nát của mình... Nó vô vọng... Tinh...Tinh...Tinh...Tinh...Điện thoại nó đổ chuông, màn hình sáng lên tên ai đó được lưu là " Thỏ Yêu<3". Thì ra con thỏ không bỏ nó, thỏ không để nó cô đơn...Nó vội gạt tay vào màn hình ...
" Thỏ ở đâu vậy ?" Giọng nó nhanh và hối hả nó sợ nói chậm Thỏ sẽ cúp máy.
" Ở nhà ! "
" Nhà ai ? " Nó mơ hồ trong suy nghĩ.
" Nhà Andree Trần "
" Thỏ có biết em lo cho Thỏ lắm không ? " Nó vội vàng thở một hơn mà từ nãy đến giờ nó đã ngừng lại. Nó thở để giải toả nỗi lo trong tâm trí nó.
" Tôi mới hỏi cậu ấy ! Đã dặn là ăn đố ăn sáng đi rồi làm gì thì làm vậy mà bỏ bữa đi đâu vậy ? " Giọng ai đó tức giận.
" Cười...Đợi em chút ! em về bên Thỏ bây giờ. "
... Lúc đó ở nhà :
Chả hiểu tên sói gay này mù chữ hay cố tình chọc tức tôi nữa mà dám bỏ nhà đi không thèm gọi cho tôi một câu. Cái tên đáng ghét không thèm ăn đồ ăn nữa làm tôi phải bỏ công sức dạy từ sớm. Hừm ! Về đến nhà rồi sẽ biết tay nhau. Tôi bực bội đi ra ngoài ban-công đứng. Từ phía ban-công nhìn phía đường lớn thật không biết có chuyện gì mà đông dễ sợ. Chắc tay nạn xe, dạo này cứ ra đường là thấy vài vụ không nặng thì nhẹ thật chả muốn ra khỏi nhà. Chợt thấy trong lòng nóng ran, một cảm giác bứt dứt khó chịu , không biết có chuyện gì nữa. Tinh...Tinh...Tinh...Tinh... Nhìn vào màn hình điện thoại thì ra là sói đang gọi, lại chuyện gì đây.
" Cậu chưa về còn gọi điện làm gì?"
" Xin lỗi đây có phải người thân của một thanh niên cao khoảng 1m85 tên Andree, 16 tuổi không ? Chúng tôi đang gọi từ bệnh viện PACE."
" ...D...Dạ" tôi chết lặng trong vài giây, vài phút trước cậu ấy còn gọi điện mà giờ như vậy là sao ? Có phải tại tôi đòi cậu ấy về nhà nên mới có chuyện như vậy ? Có phải tại tôi không ? Nếu cậu ấy có chuyện gì tôi khó mà sống nổi . Xin ông trời đừng để chuyện gì sảy ra.
" Cậu có thể đến bệnh viện ngay giờ không ? Có vài thông tin chúng tôi muốn xác định"Vẫn là cái giọng đều đều của vị y ta bên kia đầu dây. Tất cả quay cuồng, mọi thứ tối sầm trước mắt, nhưng lúc này không phải lúc ngã quỵ . Lúc này tôi cần đến bệnh viện. Đến để biết mọi chuyện...
Mười năm phút sau, cổng bệnh viện hiện ra ngay trước mắt. Từng bước từng bước thật nặng nhọc nhưng tôi phải thật nhanh đến bên cậu ấy ! Tôi sợ cậu ấy sẽ rời ra tôi. Con sói đáng ghét sẽ không chết một cách dễ dàng vậy chứ ? Chỉ mới 8 tháng , 8 tháng ngắn ngủi bên nhau... Tôi không muốn.
" Chị y tá ! em muốn hỏi có vụ tai nạn xe nào mới không, có người tên Andree ở đây không ?"
" À ! Có cậu đi thẳng rồi vào rẽ phải vào phòng cấp cứu" Phòng cấp cứu ? Có chuyện gì mà phải vào phòng cấp cứa ? Tôi chạy, chạy thật nhanh, lần đầu tôi thấy con đường sao dài đến vậy . Nếu cậu ấy bỏ tôi ? Nếu mọi chuyện kết thúc ? Tôi bước đến phòng cấp cứu đường đến cảnh cửa căn phòng ấy đang đóng, đèn đang sáng và một ca cấp cứu đang diễn ra. Không còn đủ sức chịu đựng, tôi vịn vào tường lê từng bước dài đến hàng ghế chờ ở ngoài. Nước mắt ứ đọng ở khoé mắt nó không rơi ra. Không phải tôi không muốn khóc thật to mà chỉ là tôi sợ nếu tôi khóc chính là lúc tôi chấp nhận số phận rằng tôi mất đi cậu ấy, mất đi người tôi yêu. Ca phẫu thuật không biết từ bao giờ nhưng tôi đã ngồi ở cửa được 2 tiếng. Hai tiếng dài nhất cuộc đời.
TO BE CONTINUE...Liệu tiếp đó SOI CÓ CHẾT VÀ THỎ GOÁ CHỒNG ??????
Chương 13
... Đèn vụt tát, cánh cửa mở ra và một bệnh nhân được đẩy ra. Người nằm trên đó không phải Andree. Hoàn toàn không phải, là một người phụ nữ, không thể là Andree. Vậy hai tiếng này tôi ngồi đây làm gì ? Phù...Tạ ơn trời không phải cậu ấy. Rồi một bóng người quen thuộc suất hiện ở hành lang. Cái bóng cao to lớn, tiến dần về phía tôi...
" Hey ! Anh đang làm gì ở phòng cấp cứu vậy" Có phải là hắn, con sói gay đáng ghét không? Có phải giọng nói này là ảo mộng trong suy nghĩ ? Chuyện gì đang sảy ra đây? Tôi bần thần ngước đầu nhìn phía cái bóng ấy cất lời...
" C...C...Cậu...Chưa...Chê..." Tôi không dám và không muốn nói hết câu vì tôi không muốn điều ấy sảy ra dù trong suy nghĩ. Tôi bắt đầu chạy, chạy thật nhanh đến với hình bóng ấy. Cứ ngỡ ràng sẽ chẳng bao giờ kịp nói lời tạm biệt mà giờ cậu ấy băng xương, bằng thịt đang đợi tôi ở phía hành lang. Tôi ôm trầm lấy cậu ấy, lần đầu tôi chủ động thể hiện tình cảm của mình, tôi đã từng vì sợ ánh mắt của mọi người mà không thể thổ lộ tình cảm từ sâu lòng mình cho cậu ấy biết. Và giờ khi mất đi mới thấy điều ấy quý giá, nếu bắt tôi chịu đựng cái cảm giác rời xa hình bóng, con người và vòng tay này tôi thực sự làm không nổi.
" Ngoan...Ngoan...Đừng sợ ! Em không sao hết ! Chỉ là y tá nói không rõ thôi ! " Hai cánh tay tôi ôm thật chặt vào eo cậu ấy, tôi siết mạnh như không muốn ai lấy được cậu ấy ra, bàn tay nắm chặt hai vạt áo và tôi khóc đến nấc lên. Không biết vì sao nước mắt rơi không thể kìm chế, nước mắt rơi ra như thoả nỗi lòng trong hơn hai tiếng đồng hồ sợ hãi, sợ sẽ phải rời xa cậu ấy mãi mãi. Rồi,bàn tay ấy vẫn to lớn ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào từng lọn tóc, rồi vuốt ngược xuống gáy. Dùng những lời lẽ ngọt ngào trầm ấm chấn an sự hoảng loạn trong tôi.
" V...Vậy...Híc...Híc...mọi chuyện...là sao ?" Hơi ấm đã lan toả và giờ tôi thấy mình an toàn tuyệt đối trong vòng tay này.
" À ! Thì ... lúc đang trên đường về thấy có người bị tai nạn mà không có ai đưa đi cấp cứu, em chỉ tiện đường lại chị ấy đi thôi. Sau đó, không liên lạc được với người thân nên em phải ở lại làm thủ tục rồi đợi Công an đến lấy lời khai...Chị ấy nhóm máu F- khá hiếm mà em lại cùng nhóm ấy nên có truyền cho chị ấy ít máu... Nhưng mà sáng chưa có ăn gì nên em bị ngất... Vậy là họ gọi Thỏ đến chăm sóc em. Ai dè nói kiểu gì thành em bị tai nạn." Sói gãi đầu rồi giải thích tận tình, làm tôi thấy thật an tâm, giờ thì tôi sẽ trói chặt cậu ấy , không cho đi đâu, tôi sợ sẽ phải chịu cảm giác mất cậu ấy lần nữa...
" ...Lần sau đừng để tôi phải lo lắng nữa. Tôi...Rất sợ nếu... Mất cậu." ngượng ngừng và bối rối, tôi rúc đầu vào lồng ngực rộng lớn ấy, thầm thì những lời tôi chưa bao giờ dám nói.
" Yes ! SIR."
" Cười... Về nhà thôi ! tôi có cái này cho cậu ! " Hạnh phúc trào dâng và giờ thì tôi muốn hưởng thụ công lao động học tập cả buổi sáng của mình với cậu ấy. " Mà tôi cầm lái, cậu ngồi sau đi ! "
" Nhưng mà ..."
" Dám cãi hả ? Có tin tôi về nhà bố mẹ không " vẫn đùa cợt, tôi giật lấy khoá xe trong túi áo rồi đẩy cậu ta qua một bên. Cậu ta không nói gì chỉ lẳng lặng theo sau, cuối cùng người chiến thắng vẫn là tôi.
" Ôm chắc nha! Bị bay ra ngoài không có chịu trách nhiệm đâu ! " Tôi lấy tay cậu ta vòng vào bụng mình rồi...Brrrr...Brrrr... Vèo...
Mười năm phút sau hai đứa đã đứng trước khu chung cư, cậu ta không nói gì, cũng không chịu xuống xe, chỉ cười...
" Thỏ đưa về thích thật, lần sau cứ để Thỏ cầm lái ! "
" Tại sao ? " Tôi quay ngoắt về sau rồi bốn mắt nhìn nhau.
" Vì ngồi sau được ôm Thỏ , lại còn được dựa vào vai Thỏ... Mềm mềm êm êm ! Rất dễ chịu..." Thao thao bất tuyệt... Nói đi nói lại cũng là tôi giống gối ôm. Nếu muốn sao đại thiếu gia như cậu không mua lấy vài thùng mà ôm dần, tôi không phải đồ vật nha ! Cốp... Nghĩ đã thấy nóng máu, tôi đập vào đầu hắn, nhưng lần này người đau đớn lại là tôi, đơn giản cậu ta đang đội mũ bảo hiểm.
" AUUUUU!" Tôi khóc thét lên đau đớn.
" Thật là...Muốn đánh thì cũng phải đợi em tháo mũ đã chứ " Cậu ta vội nắm lấy tay rồi thổi nhẹ, xoa xoa làm giảm sự đau đớn ở bàn tay tôi. Chỉ có điều là sau quá 30 giây đã thành nắm tay thắm thiết .
" Ây ! Lên nhà thôi " Tôi vội rút tay lại, không phải vì không muốn mà vì sự ngượng ngùng đang lan toả trên khắp khuôn mặt tôi và tất nhiên thật xấu hổ nếu bị phát hiện.
...Cách cửa mở ra, vẫn căn hộ ấy, vẫn một màu trắng toát có vài khoảng xám xịt hay đen tối, vẫn khung cửa kính với cái nắng hè oi ả, không có gì thay đổi. Nhưng trong tôi cảm giác thật bình yên, cảm giác ấm áp , không mong một cuộc sống quá đầy đủ chỉ cần có thể cùng hắn-con sói này trải qua lúc vui lúc buồn cùng nhau là điều tôi muốn làm và sẽ làm ... Một vòng tay nhẹ từ phía sau, tôi ôm vào thân hình quen thuộc, một cái ôm chất chứa bao cảm xúc. Từng nhịp đập mạnh dần, có thể nghe rõ tiếng trái tim tôi và cậu ấy đang cùng một nhịp đập. Tôi muốn trân trọng từng giây từng phút, muốn mỗi ngày cùng được cười đùa với nhau, mỗi ngày đều ngập tràn kỉ niệm. Không cần những lời nói phiền phức chỉ cần cảm xúc của nhau luôn đồng cảm, từng nhịp tim đồng điệu thì có lẽ mãi mãi không cần nghĩ đến chuyện xa rời...
" Thỏ ! Anh biết cách đùa thật ! " Sói xoay người, ôm tôi, lấy cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
" Đùa? Đùa gì ?" Tôi nép vào sâu trong lồng ngực ấm áp
" Thỏ đó ! Mọi khi Thỏ luôn cấm em đến gần Thỏ, thỉnh thoảng mới có cơ hội hôn trộm Thỏ. Vậy mà hôm nay lại ôm em nhiều đến vậy ! Thỏ không sợ em làm liều sao ha ha ha " Vẫn cái tính thích đùa, giọng nói ấm áp và nụ cười đẹp như nắng hè làm tan chảy mọi thứ.
" Bây giờ...Bây giờ...H...H...Hôm nay KHÁC !"
" Khác gì chứ ?! "
" Tôi tưởng cậu sẽ..." Vẫn một nỗi sợ, sợ mất cậu ấy làm tôi không thể nói hết câu. Nhưng cậu ấy hiểu và biết cách làm tôi an tâm bằng một nụ hôn lên trán.
" Cái trán cao như vậy, cứng đầu phải biết ! Mắt thì to, chắc chắn sợ ma lắm đây. Da mặt thì vừa trắng vừa mịn muốn cắn quá à ! Nhất là môi...Lúc nào cũng hồng hồng căng như vậy, muốn hôn thật đấy ! " Sói nhìn tôi chằm chằm rồi nói những lời sễn súa đến vậy. Dù đã yêu một thằng con trai và đang ôm ấp với một tên biến thái, nhưng tôi vẫn nhận thức được vẻ đẹp của mình rất rất rất không đáng tự hào. Tám tháng trước cao 1m60 giờ cũng chỉ cao thêm 2cm, da mặt càng ngày càng mịn, một nỗi buồn của nam nhân. Dù biết là sói đang khen nhưng khó mà chấp nhận lời khen ấy...
" Cốp... Kệ tui ! Miễn ý kiến ! Mặt bố mẹ sinh ra đã vậy không chỉnh sửa được đâu! Bỏ Tui ra !" Tôi vũng vẫy, nhưng kháng cự là tìm đến đường chết, nhất là khi đang nằm gọn trong móng vuốt của sói. Một nụ hôn, hôn môi ý, không kháng cự, nụ hôn làm tôi chóng mặt, nóng ran và cảm giác rất khó tả.
" Hi hi hi... Vậy là không giận nữa nhé ! "
" Không biết ! Mà bỏ ra ! Tôi có cái này muốn cho cậu xem ! ". Trừ những lúc thể hiện tình cảm biến thái của mình thì cậu ta hoàn toàn nghe lời tôi. Kể ra cũng ngoan có điều khi máu biến thái nổi lên khó àm kiềm chế." Tôi đi lấy , cậu quay mặt vào tường, cấm nhìn trộm, bao giờ bảo quay lại mới được quay. Rõ chưa ?"
" Sao giống bị phạt đứng góc lớp vậy ? ...Mếu..."
" Nói nhiều không cho xem nữa bây giờ ! "
" ...Im lặng..."
" Cấm nhìn trộm, nhìn trộm là nghỉ chơi luôn đấy"
" Gật...Gật...Lia lịa "
Tôi vào bếp, đến phía tủ lạnh và mở ra lấy chiếc bánh mất công cả buổi sáng mới làm được. Còn món quà tôi dự định tặng á ? Bí mật !
" THỎ ƠI ! "
" Gì ?"
" Được quay lại chưa ?"
" Rồi...Quay lại từ từ thôi ! ". Hắn ta bắt đầu quay lại rất chậm rất chậm, làm sự hồi hộp tăng lên gấp bội, tim tôi đập thật nhanh và mạnh, cảm giác giống như hồi bé lần đầu tặng hoa ẹ vậy .
" Happy birthday to you...Happy birthday...Happy birthday...Happy...Birthday ...To...You. Sinh nhật vui vẻ Andree." Cầm bánh trên tay, tôi đã hát, hát bài hát sinh nhật đặc biệt giành cho người tôi yêu. Sói không nói gì chỉ cười rôi nhìn tôi trìu mến. Một đôi mắt giờ đã đỏ hoe và ngấn lệ, chỉ có điều con sói ngốc đang kìm chúng lại. Tự hỏi, đã bao giờ cậu ta cùng tổ chức sinh nhật cùng gia đình chưa ?
" Cảm ơn Thỏ ! Em rất vui ! Thỏ là nhất ! " Sói giơ cao ngón trỏ, miệng cười thật tươi, lấy tay dụi dụi mắt, cậu đi đến đỡ chiếc bánh.
" Phe ... Mất cả buổi sáng để làm đó ! " Tôi ngồi ngả lưng xuống chiếc sofa để chiếc bánh trên mặt bàn. Có một đứa trẻ trong thân xác người lớn đang say mê ngắm chiếc bánh kem không chớp mắt, đọc từng dòng, từng dòng trên chiếc bánh, thỉnh thoảng lại cười. Bất chợt, sói quay mặt sang phía tôi, một đôi mắt màu xanh da trời trong veo, một nụ cười rạng rỡ trong ánh nắng trưa hè.
" Chắc ngon lắm ! Nhưng em không ăn đâu! "
" Sao lại không ăn ! Không thích đồ ngọt sao ?"
" Không có ! Vì là bánh của Thỏ làm ăn rồi sẽ không có nữa ! " Mặt tôi nóng bừng, chỉ là vài từ đơn giản nhưng ý nghĩa thật ấm áp.
" S...Sa...Sau này sẽ làm nữa...Vậy nên ăn đi." Tôi quay mặt sang hướng khác chỉ vì đang rất xấu hổ.
" Vậy cảm ơn ! " sói lấy tay rồi luồn vào mái tóc , từng cử chỉ làm tôi và sói bốn mắt nhìn nhau sau đó lại một nụ hôn nhẹ lên môi. Có cái gì đó ngọt ngọt, mềm mềm. Thì ra là bánh kem ! Sinh nhật sói nhưng có lẽ tôi lại là người được hưởng thụ. Cả hai cùng ăn bánh, nói chuyện, căn nhà giờ ngập tràn tiếng cười đã mất đi vẻ lạnh lẽo của ngày hôm qua, ngày hôm nay thật dài và ý nghĩa.
Chương 14
" AH! Chút nữa là quên" tôi vội bật dạy khỏi ghế sofa mà tiến đến phía góc tường lấy ra một cây ghi-ta của ông chú mặc vest sáng nay, bên cạch là một hộp nhỏ màu lam.
" Ta-dah ! "
" Ghi-ta hả ? Lại còn là Lakewood ! ". Có lẽ có người đang ăn dưa bở rồi ! Tôi đâu có nói là ghi-ta tôi mua.
" Xin lỗi đã làm cậu thất vọng, nhưng đó không phải quà của tôi." Tôi bỏ cây đàn xuống mặt bàn rồi mới đưa hộp quà màu lam cho sói."...Thứ này mới là quà của tôi !"
" Không có thất vọng đâu ! Chỉ cần Thỏ bên cạch em là em đã mãn nguyện lắm rồi !"
" Mở ra đi ! Không có đắt tiền đâu ! ". Chỉ là chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn bản to bằng bạc trơn và có một dòng chứ nhỏ bên trong lòng nhẫn mà tôi đã nhờ khắc vào-" le bonheur toute la vie" ( Hạnh phúc suốt cuộc đời)
" Thỏ muốn em hạnh phúc thì phải sống cùng em cả đời !" Cậu ta tỉ mẩn nhìn dòng chữ, và ai biết được cậu ta biết tiếng Pháp cơ chứ ! Cứ tưởng sẽ được một phen lên mặt giải thích dòng chữ cho cậu ta !
" Cậu...Biết tiếng Pháp sao ?"
" Không ngờ phải không? Em biết năm thứ tiếng liền !" hắn nhăn nhở đeo chiếc nhẫn vào tay rồi cười cợt trêu tôi.
" ..."
" Em biết tiếng Việt nè, tiếng Anh, tiếng Pháp, Ý và cả...Tiếng sao hoả của Thỏ nữa !"
"@&%#*)^*&##^%)" Rất rất ngạc nhiên đến nói không rõ lời.
" Chụt...Không phải ngạc nhiên đâu " Một nụ hôn nhẹ vào má. " Mà đàn của ai tặng em vậy ?"
"Lấy tay áo lau lau má...Không biết nữa ! Sáng gặp một người đàn ông mặc vest đen, ổng ấy bảo đưa cho cậu."
" Ông ấy có nói gì nữa không ?"
" Không có ! Mà đó là ai vậy ?"
" Chủ tịch Trần Hữu"
" Uhm...HẢ Ả Ả " tôi giật bắn khi biết đó chính là người trong truyền thuyết, người thân duy nhất của con sói này.
" Kệ đi ! Chiều Thỏ muốn đi đâu không !?"
"Sinh nhật cậu mà ! "
" Vậy...Đi khu vui chơi nha ! "
" Cũng được ! "
" Thỏ là nhất ...Chụt..." dám nhân lúc không để ý hắn đã hôn vào má tôi. Đã bao nhiêu lần ăn đòn vì không xin phép vậy mà vẫn cả gn làm tới.
" Cốp...Dám không xin phép đàng hoàng à ! "
" AU...Híc ! Thỏ chả dễ thương gì hết ! Đau quá à !"
" Còn than vãn nữa là chiều khỏi đi ! " Tôi cũng thấy đánh hơi mạnh tay nên xoa nhẹ vào đỉnh đầu hắn, nhưng bắt xin lỗi á ! Còn lâu.
TO BE CONTINUE
Chương 15
CONTINUE...
... Chiều ! Tôi và sói đi đến khu vui chơi khá hoành tráng, nhìn trò chơi thôi đã chóng cả mặt chứ chưa nghĩ đến vụ chơi từng trò một. Tôi ghét nhất chỗ đông người nên chuyện đến đây cũng vì chiều lòng con sói này mà thôi. Chỉ có một tên đang như trẻ con , hai mắt sáng rực cười toe toét từ lúc vào cổng đến giờ.
" Woah ! Nhiều trò thật đấy !"
" Tất nhiên ! Khu vui chơi mà "
" Thỏ à ! Chơi trò này đi !" Hắn nắm lấy tay áo tôi rồi chỉ thẳng vào trò Viking (cái trò có con tàu to đùng rùi lên lên xuống xuống á). Thật sự thì nghe tiếng hét trên đấy đã đủ rùng rợn rồi vậy mà còn người này còn muốn tôi chơi cùng.
" KHÔNG ! "
" Sao? Nó hay mà ! "
" Không thích ! "
" HÔM NAY SINH NHẬT EM MÀ " Bạn có từng thấy trẻ con đòi kẹo chứ ? Bây giờ đúng là đang như vậy ! Hắn nắm chặt tay áo tôi lắc qua lắc lại, mặt thì bí xị, thẫy cũng tội, thôi thì liều một lần.
" ...Uhm...Được rồi ! Đi "
..." AH AH AH AAAAAAAAAAHHHHHH..." Thật sai lầm khi bị con sói này lừa. Cả người tôi đang run lên, hoa mắt chóng mặt, tim thì muốn nhảy ra ngoài, còn tay thì bám chặt vào người cái tên đáng ghét bên cạch đang cười vui sướng mà vẫn thấy rất sợ chết khiếp. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đi cái trò này.
" C...Cậu...vui rồi chứ ? Tôi về..." Trò chơi kết thúc và tôi đang lết từng bước đến cái ghế đá gần đó.
" Thôi mà ! Em xin lỗi. Bây giờ đi trò Thỏ thích nhé" Hắn ngồi xuống vuốt lưng cho tôi. Rồi sau đó là hàng loạt trò chơi mang tính chất giải trí cao do tôi chọn , tất cả đều trong Game Center và tất cả đều được chơi bằng xu sẽ không mất công hét hè ở ngoài trời nữa.
" Thỏ ! 7h tối rồi ! Đi nốt một trò này rồi về đi ! "
" Trò gì ?"
" Cái vòng quay to đùng ở kia kìa !" Hắn hất mặt về phía vòng quay màu trắng đang lên đèn , nó rất đẹp và chậm nên cũng không có lí do gì từ chối.
" Hi hi đi thì đi ! Trò này DUYỆT " tôi hớn hở quàng tay vào hắn rồi lôi hắn đi.
Cả hai đều ngồi trong vòng quay, trời đã tối và tôi nhìn thấy cả thành phố từ đây. Cảm giác thật khác lạ khi đứng từ căn hộ của sói và nơi này. Vòng quay lên càng cao thì trong mắt tôi những hình ảnh lại càng huyền ảo và đẹp đẽ.
" Thỏ đang nghĩ gì vậy ? "
" Không có ! Chỉ thấy thành phố ở đây ngắm rất đẹp "
" ...Thỏ ! " Hắn hướng người ra phía tôi một tay nhẹ đặt trên đùi một tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi. Một nụ hôn khi hai đứa đang ở nơi cao nhất của vòng quay.
" Hu woah ! Cuối cùng cũng làm được. Người ta bảo nếu hôn nhau ở vòng quay có thể cả đời bên nhau ! Vậy là Thỏ phải ở bên cạch em cả đời...Cười..." Thật là chả hiểu sao trước đây tại sao tên này lại có nhiều tin không tốt đến vậy. Ngay đây bên cạch tôi là một con cún biết nghe lời hơn là một con sói đáng ghét ! Có phải trước đây do mọi người không hiểu hắn ? Vòng quay kết thúc , chúng tôi bước về nhà và đây mới là lúc tôi bất ngờ lo lắng và bực mình nhất. Trước cửa nhà là vô số kể quà tặng. Túi to túi bé hộp to, hộp bé, nhiều đến khó mà đếm hết, tự nhiên làm tôi nhớ đến mấy cái phim thần tượng...
" Cậu nổi tiếng thật đấy ! " Tôi lấy chìa khoá, mở cửa và không quên nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm phẫn hừng hực.
" Chỉ là nịnh nọt hay tạo mối quan hệ thôi ! Em không cần ! " Vừa nói hắn vừa cầm đống quà đẩy thằng sang một phía, kéo tay tôi vào nhà. Rồi thì đẩy tôi vào cửa, đầu cứ từ từ cúi thấp, hai tay hắn ghì chặt vào cánh cửa...Tinh...Tính...Tinh...Tinh... Nhạc chuông vang lên, là nhạc chuông của hắn. Vậy là đành buông nhau ra ! Hắn đứng một chỗ nghe điên thoại còn tôi lại ra vác đống quà vào. Ngứa mắt thì ngứa mắt thật đấy, nhưng đây là tấm lòng của người ta, không nên khinh thường.
" ĐỨA *** NÀO THẾ ? CÓ BIẾT B* M** ĐANG BẬN KHÔNG?" Thì ra chỉ là hắn ngoan ngoãn trước mặt tôi chứ chả có tử tế với người khác nhỉ?
" Đi đâu mà đi ! Tao ở nhà với vợ rồi ! " Cái tên thần kinh, ai là vợ chứ. Bố mẹ tôi cực nhọc sinh tôi ra , chưa kịp báo hiếu mà sao dám tuyên bố tôi phải theo chồng cơ chứ ? Mà ai là vợ ? Đồ thần kinh biến thái.
" Hả ?Có được không vậy ? Rồi rồi để tao tính sao ! " Hắn khá vui vẻ gác điện thoại. " Thỏ ơi ! Ra em bảo này ! "
" Gì ? " Tôi đang cặm cụi xếp quà vào ghế sofa.
" Đi tiệc mừng sinh nhật em nhé ! " Hắn vui vẻ quàng tay vào vai tôi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian